Con người ta sau khi trải qua bão tố cuộc đời có lẽ sẽ hiểu, hóa ra hạnh phúc giản đơn đến vậy, có một ngôi nhà ấm áp, trong ngôi nhà đó có người mình yêu thương, một ngày ba bữa, xuân hạ thu đông, cùng bạn trải qua những ngày bình dị của cuộc đời là đủ rồi.
1
Mỗi người chúng ta, ai cũng đều mong muốn sống một cuộc sống hạnh phúc, nhưng không phải ai cũng hiểu thế nào là hạnh phúc phúc thật sự.
Tôi từng nghe qua một câu chuyện: Một chú chó nhỏ hỏi mẹ mình rằng hạnh phúc ở đâu? Chó mẹ trả lời: “Hạnh phúc ở cái đuôi của con”. Nghe xong chó con không ngừng cố gắng ngoảnh đầu nhìn cái đuôi của mình, chú muốn xem xem hạnh phúc trông như thế nào. Nhưng dù chú có cố gắng thế nào thì cũng không nhìn thấy gì mà chỉ cảm thấy đau đầu chóng mặt. Chú chó liền nói với mẹ, chó mẹ mỉm cười: “Con à, đứng cố tìm nữa, chỉ cần con luôn đi về phía trước, hạnh phúc sẽ luôn đi theo con.”
Câu chuyện này để lại trong tôi một ấn tượng khó quên, nó giúp tôi hiểu rằng, rất nhiều người trong chúng ta đều có phúc mà không biết hưởng, không biết trân trọng những gì xung quanh.
Thực ra hạnh phúc rất đỗi giản đơn: tan làm ra khỏi công ty, bạn biết rằng mình nên đi về đâu; khi màn đêm buông xuống, bạn biết rằng luôn có một ngọn đèn thắp sáng đợi bạn; xoa chiếc bụng trống rỗng, bạn biết rằng có một bàn ăn nóng hổi đang đợi mình ở nhà,…
Đôi khi những điều bình dị xung quanh bạn, những điều bạn cho là không có gì lại vô cùng quý giá. Có nhà về, có người đợi, có cơm ăn đáng quý hơn suy nghĩ của bạn rất nhiều.
Hạnh phúc lớn nhất của một người là có một bến đỗ bình yên, dù cho bên ngoài phong ba gió bão chỉ cần ở nơi đây bạn sẽ cảm thấy an tâm lạ thường.
Cách đây mấy năm, tôi có xem một bộ phim điện ảnh: một cậu bé chưa đầy 18 tuổi bị đả kích nặng nề vì bố mẹ li hôn, nên đã bỏ nhà ra đi, theo người xấu làm chi phiếu giả. Cậu ấy rất thông minh, có thể nói là thiên tài, khi cảnh sát bắt được cậu ấy, cậu ấy đã lừa được hơn 600.000 USD từ 28 quốc gia trong đó có cả Mĩ. Cậu ấy trở thành tội phạm trẻ tuổi nhất và “khó chơi” nhất đối với cảnh sát.
Trước khi bị bắt, mặc dù có rất nhiều nhiều tiền nhưng cậu ấy không hề cảm thấy hạnh phúc, nhất là vào dịp giáng sinh, cậu ta đều gọi điện cho cảnh sát đến bắt mình để bớt đi cảm giác cơ đơn lạc lõng.
Cuối cùng vì đã quá ngấy với trò mèo vờn chuột này nên sau khi gọi điện cho cảnh sát, cậu đã cố tình để lại manh mối để bị bắt. Ước nguyện duy nhất của cậu ấy trước khi vào tù là có thể về thăm nhà một chuyến.